Sunday, February 23, 2014

EM VỀ ĐỊA NGỤC ĐÂY !


KHI BẠN YÊU , BẠN ĐÃ MANG CHO MÌNH HAI CHỮ “CHẤP NHẬN VÀ HY SINH”
*****

- em ơi ! khom xuống 1 xíu dùm anh được anh được không ?

- không ! anh nhón lên đi , her her !

- thôi mà , anh năn nỉ đó !

- không là không ! anh không nhón thì thôi vậy , ráng nhịn đi nha ,,,,, hehe !

- ơ ... ừh , nhón thì nhón !

Nó đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn nhẹ nhàng và sâu lắng, 1 nụ hôn nói lên tất cả tình yêu nó giành cho nhỏ, 1 tình yêu mà với nó còn quan trọng hơn cả cuộc sống này. Cái tình yêu đó đựoc nó và nhỏ nuôi dưỡng suốt đời sinh viên và cho đến khi 2 người đã có việc làm ổn định thì cái tình yêu đó vẫn chưa 1 lần phai nhòa. Nhỏ sở hữu 1 thân hình quyến rủ, với chiều cao 1m74 của mình, nhỏ luôn làm khổ nó mỗi khi 2 người hôn nhau, nó luôn phải nhún nhường , trước cái bướng bỉnh tinh nghịch của nhỏ, nó luôn là người phải nhón lên khi môi 2 người chạm nhau, 1m70 với biết bao người thì nó đả quá ổn, tiếc thay người nó yêu lại cao hơn nó gần nữa cái đầu ... nhưng không sao, nó đâu phải tay vừa, những lúc nhỏ ngồi đọc sách, nó vẫn len lén đặt lên môi nhỏ những nụ hôn bất ngờ, rồi lém lĩnh buông ra vài câu khiêu khích “lần này thì anh không cần phải nhón nữa nhé, hehe”, cứ thế, cứ thế nó và nhỏ yêu nhau nhiều hơn, cái tình yêu đó được nhân lên liên tục che lắp cả trái tim nó và nhỏ...

- Em à, làm vợ anh nhé, anh biết, anh không như những chàng trai khác, không biết nói những lời bay bổng, ngọt ngào , hoa bướm, nhưng những lời nói của anh luôn xuất phát từ trái tim mình, anh muốn được ở bên em, được yêu em trọn kiếp này ... mình làm đám cưới được không em ?

-Ngốc à, anh đang nói những điều tuyệt vời nhất cuộc đời em đó, kiếp này em cũng chỉ xin được làm vợ anh thôi ...

Lần này nhỏ chủ động khom xuống đặt lên môi nó 1 nụ hôn thấm thiết. Nơi con phố nhỏ ấy xuất hiện 1 đám cưới đơn giản, không phô trương, không có những tiếng pháo đì đùng, không có những tiếng reo hò chúc tụng, đâu đó chỉ là khoảng chục chiếc bàn được trang trí thấm tươi, nó dìu nhỏ đi từng nấc thang của cuộc đời , nó và nhỏ đang bước qua 1 trang mới của tình yêu, nơi con phố nhỏ đó có 2 người đang trao cho nhau chiếc nhẫn kết hôn, chiếc nhẫn ấy không có những viên kim cương lấp lánh, không có những hoa văn tinh xảo , chiếc nhẫn ấy chỉ bóng loáng, trơn tru ... nó xiết chặt nhỏ vào lòng hôn lên môi 1 nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn đó cho nó biết rằng, nó đã có nhỏ trong cuộc đời này .... nghe thoang thoảng đâu đó hương vị của tình yêu cận kề .....

-Anh à, sao dạo này em hay nhức đầu lắm !

- Em bị gì à ?

-em không biết nữa, chỉ thấy đau buốt như ai đang lấy hàng trăm cây kim đâm vào đầu em vậy .

- truớc đây em đâu có như vậy, 2 đứa mình mới lấy nhau được 1 tháng thôi mà, mai anh sẽ đưa em đi bác sĩ .
-có cần thiết không anh ?

-cần ... rất cần, anh muốn biết lý do tại sao em lại như vậy ?

Sáng hôm sau nó đưa nhỏ ra bệnh viện khám, nhỏ được đưa đi hết xét nghiệm này đến xét nghiệm khác, hết khám ở đầu, ở cổ rồi lại ở tim, nó ngồi nhìn mà bụng dạ bồn chồn, tim nó đập càng nhanh hơn khi bác sĩ gọi nó vào nói chuyện riêng, 30 phút trôi qua nó bước ra khỏi căn phòng ấy, mặt thản nhiên nhưng đâu đó gợn chút buồn ...

- bác sĩ nói gì vậy anh , em bị bệnh gì ?
- à ... ừ, em không bị gì cả, bác sĩ nói có lẽ do áp lực công việc nên em bị stress thôi, chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc vài ngày là khỏi ...

-có thật vậy không anh, vậy tại sao bác sĩ phải nói chuyện riêng với anh ?

-à ,,,, ừ, tại vì bác sĩ thấy em mệt, muốn em ngồi nghĩ nên mới nói chuyện với anh thôi !

- hi , đúng là bác sĩ anh ha, nhìn người bệnh mà biết người ta mệt hay không, tâm lý thật !

Nhỏ choàng tay nó, buớc những buớc vui tươi , nhỏ vung tay múa chân như đang muốn hòa mình vào 1 ngày nắng ấm, đi bên nhỏ nó nghe tim mình thắt lại từng cơn ...

Đêm ấy nó ngồi nơi góc cửa sổ rít từng điếu thuốc, bầu trời đêm đầy sao, trăng vẫn sáng tỏ, gió vẫn thổi từng cơn mát rượi, đâu đó nó nghe được tiếng chó thi nhau sủa ỏm tỏi. Nhỏ đả ngủ say, sao nó vẫn thức? Đêm nay thật đẹp, sao nó trầm ngâm thế? Hết điếu này rồi lại tới điếu khác, trong đêm khuya nó vẩn rít từng hơi thuốc thật dài ,,,

-tay anh sao vậy , sao lại có vết cào cấu vậy nè ?

-à ,,, ừ ,,,,

-tối qua đợi em ngủ say anh đi lén phén với cô nào phải không ?

- trời, không có đâu, tại đêm qua có con mèo vào nhà mình phá phách, anh bắt nó quăng ra ngoài, không cẩn thận để nó cào đó mà .

-anh nói thật không ?

-có bao giờ anh nói dối em đâu !

- ờ, vậy anh đi rửa vết thuơng đi, không là nhiễm trùng đó, em chuẩn bị đi làm trước đây .

- uhm, em đi làm ngoan !

Nó hôn lên trán nhỏ nhẹ nhàng, rời vòng tay nó, nhỏ chẩn bị cho 1 ngày mới, nơi cuộc sống xô bồ ấy, nó thẩn thờ với mọi vật, mắt luôn hướng nhìn về 1 phía xa xăm, khuôn mặt như chứa bao nổi buồn sâu lắng. Đêm lại xuống , nó lại ngồi ngay gốc cửa sổ, lại rít từng hơi thuốc thật sâu, đêm nay trời không trăng sáng, không có những cơn gió nhẹ mát, chỉ có bóng đêm bao phủ, chỉ có những hạt mưa tí tách rơi, cái thứ ánh sáng duy nhất đêm nay có đó chính là đầu đỏ nơi từng điếu thuốc nó rít, hít 1 hơi thật dài, rồi lại thở ra 1 hơi dài hơn, lòng nặng trĩu nó ngoái nhìn nhỏ, 2 hàng nước mắt tuôn rơi .

-trời, tay anh sao vậy nè, sao lại có vết rách sâu thế, tối qua trước khi đi ngủ em nhớ anh vẫn bình thường mà?

-à ...ừ ... sáng nay anh dậy sớm làm đồ ăn cho em, không cẩn thận lảm đứt tay đó mà .

- nhưng sao lại đứt ở cổ tay ?

- thì đả nói ... là anh không cẩn thận mà !

- anh không được giấu em bất cứ chuyện gì đó nha !

-anh biết rồi ... tuân lệnh bà xã . hihi .

Nhỏ liếc nhìn lém lĩnh, nó gựong cừoi yêu thuơng, nhìn nhỏ ăn ngấu nghiến mà nó nghe lòng mình đau nhói, nhỏ đâu biết nó yêu nhỏ nhiều như thế nào, hằng đêm nó vẩn thường rơi nước mắt nhỏ nào hay biết ... 1 ngày lại sắp trôi qua, mặt trời đang cố sức tỏa những tia nắng cuối cùng ,bóng nó dài trên thành cửa sổ, đứng nhìn, nó lại lặng thinh .

- Ơ … sao hôm nay anh anh làm về sớm vậy !?

- à ,, ừ , anh làm xong công việc hết rồi, tranh thủ về làm cơm nước cho em .

- ngốc, anh không cần vậy đâu, chuyên bếp núc là của phụ nữ mà .

- hì, anh làm đựoc mà, em đừng lo !

- ơ ... sao dao nhà mình đâu mất rồi hả anh ,,,

- ư...h...m .. anh cất hết rồi .

_ tại sao ?

-tại ... vì ... tối nào lũ chuột cũng chạy ngang bếp chạm vào mấy chiếc dao treo lủng lẳng vang lên mấy âm thanh làm anh khó ngủ .

-thì ra là vậy, thôi lấy ra 1 chiếc đi, 1 chiếc thôi, lũ chuột có chạy chạm vào cũng không phát ra tiếng đâu .

-ừh ... ừh ... anh ....

- nhanh lên nè, em đang cần gọt trái cây.

Đêm nay nó lại ngồi nơi đó, vẩn 1 động tác quen thuộc, đêm nay đêm cuối thu trời trong vắt, nó ngước nhìn mà nước mắt chảy dài trên má, có vị đắng nơi khóe môi ....

- woa ( nhỏ vươn mình uốn éo )

- đêm qua em ngủ ngon lắm anh à !

Không có giọng nói thân quen thuờng ngày trả lời.
- anh ơi, anh đâu rồi ? im phăng phắt....

- chắc là có việc nên đi sớm rồi ( nhỏ lầm bầm )

Nhỏ đi từng bước khoan khoái xuống bếp , nhỏ đả trải qua 1 đêm tuyệt vời , bước chân nhỏ như tràn đầy sức sống... bỗng nhỏ khựng lại ở khoan bếp, mặt tái nhợt, tay chân run lẩy bẩy, 2 mắt mở to, nước mắt ứa đầy trên khóe, nhỏ dụi đi dụi lại mắt mình, rồi nỏ lại chạy phầm phập -đổ quỵ – ....bên cái xác của nó ... nhỏ bế thốc đầu nó dậy, vả vào mặt từng cái đôm đốp, “anh ơi, anh sao vậy, anh tỉnh lại đi”, càng vả nó càng run sợ, càng khóc , nhỏ thấy rõ con dao cắm phập vào ngực nó, máu loang lổ khắp nền nhà, từng cái run sợ , từng cái lây vô vọng, nhỏ đặt vội xác nó xuống, xông ra ngoài hét lớn, như đang cố cầu cứu ai đó, phút chốc khu phố nhỏ trở nên ồn ào, mọi người xúm xít quanh nhà nó, người ta thấy được từng chiến sỉ công an , từng bác sĩ pháp y đang làm việc cực lực, người ta thấy rõ nhỏ ngồi thừ ra đó, mặt trắng bệt , từng giọt lệ cứ thế trào ra ... nhỏ thẩn thờ , không hiểu chuyện gì đang xảy ra , chỉ thấy tim mình có vết rách rất lớn , rất sâu , vết rách đó dường như không thể liền lại được, mắt nhỏ vô hồn luôn nhìn về phía nó, không cần 1 cái chớp mắt đơn giản nhưng nước mắt nhỏ cứ vở òa, không 1 tiếng nấc , không 1 tiếng gào, nhưng ai cũng có thể hiểu nhỏ đang đau đớn thế nào . Nhìn các pháp y khiêng cái xác lạnh lẻo ấy lên xe, nhỏ nghe lòng buốt đắng, chiếc xe xa dần, xa dần rồi khuất hẳn, mắt nhỏ vẩn dỏi theo, nước mắt vẫn đong đầy trên khóe . Đêm xuống hiu hắt , từng cơn gió đầu đông se lạnh, co ro người vào 1 góc nhà , nhỏ đang hồi tưởng lại tháng ngày yêu thuơng, đâu đó vẩn còn hơi ấm nó, đâu đó vẩn còn vọng vang giọng nói trầm khàn thuơng yêu ... ôm chặt tấm hình nó vào lòng, nhỏ buông ra từng tiếng nấc xót xa, nhỏ nghe cơn đau lan tỏa khắp người, nghe cái mùi tanh của máu khô còn vương vải trên sàn nhà , lê từng bước chân khó nhọc , nhỏ dạo 1 vòng quanh ngôi nhà, đâu đâu nhỏ củng thấy hình ảnh của nó, nhớ cái phút giây nó nhón lên hôn nhỏ, nhớ cái khoảnh khắc nó nhẹ nhàng ôm nhỏ từ phía sau, nhớ cái thời gian mà nó trêu chọc làm nhỏ giậ , nhớ cái khoảng giờ nó vội vàng năn nỉ xin tha ... mọi vật xung quanh sao ấm quá , ngôi nhà vẩn in hằn nhửng ký ức nó và nhỏ ... nhưng sao nhỏ thấy lạnh quá, ngôi nhà như trống trải thêng thang ..,,,,

“cộc , cộc” tiếng gỏ cửa .

- xin lỗi cô còn thức không ?

- còn , ai vậy ?

- chúng tôi là công an tỉnh , đang thụ lý vụ án của chồng cô , mời cô về đồn hợp tác .

- vậy đợi tôi 1 chút !

Nhỏ chậm rải buớc ra cửa

“cạch”

_ ơ ,,, sao lại còng tôi ?

- xin lỗi chúng tôi tìm thấy dấu vân tay của cô trên con dao gây án !

- sao lại như thế đựoc ?

- chúng tôi không biết ,,, xin mời cô về cơ quan điều tra sẻ rỏ .

Chiếc xe lầm lủi trôi trong đêm, qua ô cửa nhỏ có vài thanh sắt chắn ngang, nhỏ nhìn thấy được cả bầu trời sao, gió từng cơn gợn lạnh thổi qua ô cửa nhỏ, không tiếng còi hụ, chiếc xe vẫn lặng lẽ chạy trong đêm, nhỏ thu mình vào 1 góc, nhỏ không tin vào những gì đang diễn ra “mình giết chồng mình ư, mình cướp đi mạng sống của người mà mình yêu nhất sao?” suốt đọan đường nhỏ luôn dằn vặt với những suy nghỉ đó ><

- xin lỗi đả làm phiền cô vào giờ này, nhưng thật sự chúng tôi tìm đựoc dấu vân tay của cô trên con dao gây án .

-không ,,,, không thể như thế được, các ông có nhầm lẩn không, tại sao tôi phải giết chồng mình chứ ?

- xin lổi chúng tôi tìm đuợc cái này ở nhà cô !

- đó ... đó .. là toa thuốc giúp tôi giảm căng thẳng mà , tôi bị stress , tuần trước tôi đi khám, bác sỉ nói với chồng tôi như vậy .( nhỏ đang cố gắng thanh minh )

- nhưng theo bộ phận pháp y , thì đây là toa thuốc dành cho người có triệu chứng tâm thần nhẹ và tiền sử bị động kinh ...

- đúng ... tôi ... từng bị động kinh ... nhưng .... tôi không bị tâm thần ... không thể nào

-qua toa thuốc chúng tôi xác định được nơi cô khám bệnh, và người trực tiếp điều trị cho cô, có lẽ cô nên nói chuyện với bà ta .

Viên cảnh sát rời đi, 5 phút sau ông dẩn vào 1 bác sỉ, đó là người đả khám cho nhỏ.

- bà nói đi , tất cả những gì cảnh sát nói là sự thật đúng không ... bà nói đi .

Nhỏ hỏi dồn dập, bà ta từ tốn nhìn thẳng vào nhỏ gật đầu .

- sao lại như thế được ... rõ ràng chồng tôi ... không .... các người gạt tôi  ???

- đó là sự thật ( vị bác sỉ tiếp lời )

-  cô đả có triệu chứng tâm thần nhẹ, ban đầu là nhửng cơn đau nhức ở vùng đầu , sau đó thì cô không kiểm soát hành động của mình trong giấc ngủ, tôi đã phát hiện ra và trao đổi với chồng cô , khuyên anh ta nên đưa cô đi bệnh viện tâm thần để điều trị, nhưng anh ta không nỡ, anh ta sợ làm vậy sẽ khiến cô hiểu lầm, sẽ nghĩ anh ta ruồng bỏ cô, anh ta muốn tự tay chăm sóc cô bằng những viên thuốc tôi kê toa, với hy vọng sẽ giúp cô trở lại bình thường, nhưng rất tiếc những viên thuốc đó trở nên vô dụng, và bi kịch đã xảy ra......có lẻ anh ta quá yêu cô !!!!!

Nó mở to 2 mắt như đang cố gắng nhìn từng động tác cơ miệng bác sỉ, nó không tin vào những gì mình vừa nghe , bầu trời xung quanh bổng dưng tối sầm , nước mắt từng đợt chua cay, bấu chặt 2 tay lại, từng cơn nấc nghẹn, ngoài trời mưa vẩn vội vàng rơi, từng cơn gió mùa đông se sắt thổi, mùa đông năm nay lạnh thật, lạnh như cái thể xác nó, lạnh như cái tâm hồn nhỏ lúc này ...
- các ông xử bắn tôi đi !

- xin lỗi chúng tôi không thể !

- tại sao, tôi đả giết người mà ?

( nhỏ trợn mắt , đập mạnh 2 tay xuống bàn )
-luật pháp không có bản án cho người có bệnh tâm thần, chúng tôi chỉ có thể đưa cô vào trại điều trị !

- hì ( nhỏ cười khì 1 cái chán nản )

- buồn cười thật, tôi giết người mà không bị xử tội chết, buồn cười thật ... sao anh lại yêu em nhiều vậy ... sao anh lại giấu em mọi chuyện ... sao anh lại nói dối em chuyện con mèo, con chuột ... tại sao ... anh ác lắm ,,,,

Bất chợt nhỏ vùng chạy khỏi chiếc bàn, nhửng bước chạy thoăn thoắt từ đôi chân dài ngoằn ấy ...”cốp” 1 âm thanh chát chúa vang lên, mọi người đứng lặng, vết máu loang từ vách tường chảy dài xuống nền nhà, nhỏ ngả vật ra , nhỏ thỏ thẻ “em về địa ngục đây , anh ở thiên đường bình yên nhé”, hơi thở nhỏ lịm dần, tắt hẳn, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến mọi người không ai kịp phản ứng, nhỏ va đầu vào tường như đang cố tìm lối thoát cho bản than mình, trên cái xác nhỏ người ta thấy được những dòng nước mắt vô tư rơi ... sao lại thế nhỉ ? không lẽ đến khi trái tim con người ta ngừng đập rồi, hơi thở đã tắt hẳn rồi mà tình yêu vẩn còn tồn tại sao ? vẩn còn làm người ta đau đớn sao ? mọi người xung quanh thẫn thờ , đã có những giọt nước mắt nhẹ buông trên khôn mặt của nhửng con người phục vụ công lý đó , người ta xót xa cho 1 mối tình đẹp nhưng lại dở dang , người ta oán than cho cái quy luật trời ban mà đôi bàn tay con người không thể thay đổi được , 1 quy luật nghiệt ngả : bên nhau chưa chắc đả yêu nhau , và yêu nhau chưa chắc đã được bên nhau . Ngoài trời những hạt mưa vẩn lả tả rơi , đâu đó người ta nghe trong gió tiếng khóc than thảm thiết , trăng sao như đang cố nhường lại khoảng không cho cái quyền lực bóng đen , thiên thần mùa đông như đả đến sớm hơn , bà gieo rắt cái lạnh đến từng ngỏ ngách con đường , đến từng khe nhỏ tâm hồn , xác nhỏ được bao chùm bởi bàn tay mùa đông , có lẻ bà chúa tuyết củng phải ganh tị bởi cái lạnh bà ban phát ra không thấm vào đâu so với cái lạnh nơi trái tim nhỏ , người ta thấy rỏ dôi chân nhỏ co lại như đang cố khom xuống đón chờ 1 diều gì đó,,, 1 nụ hôn ,,, vĩnh hằng ,,, của gió !

Mùa xuân đến , mang cho đời bao tia nắng ấm , cái lạnh được xua tan , đâu đâu ai ai củng nói cười rộn rả, nhửng đứa trẻ thơ vận cho mình những bộ cánh mới xinh tươi, muôn loài thi nhau bay lượn , muôn hoa cùng nhau đua sắc thắm, tình yêu thuơng được trải dài cả thế gian, cho đến tận những vùng xa xôi nhất, xua đi cái ảm đạm của cái nghĩa trang hoang lạnh, đâu đó người ta lại thấy 1 khóm hoa mười giờ nở rộ trong ánh xuân, quấn quanh 2 nấm mộ đặt cạnh nhau .

Hoa kia nở giữa xuân ngời
Yêu thương mãi mãi , đời đời bên nhau .


KHI BẠN YÊU , BẠN ĐÃ MANG CHO MÌNH HAI CHỮ “CHẤP NHẬN VÀ HY SINH”